““Phải thú thật là có nhiều lúc mình gần như muốn buông bỏ. Điều này xảy tới không không phải bởi mình ngại áp lực, điều mình sợ nhất là bị mất phương hướng. Nhưng chính thầy của mình đã là người tiếp lửa, động viên. Câu nói của thầy về hình ảnh “một kỹ sư đi hát” đã giúp mình có được tư duy mới và hứng thú để tiếp tục cả hai con đường mình đang đi.
Hôm bảo vệ luận án, thầy cô tạo điều kiện cho mình rất nhiều và cả trước đó Tường cũng được thầy cô hỗ trợ. Khi lên bảo vệ luận án, Tường rất hồi hộp mình cảm giác rất hồi hộp, rất run vì sợ thầy cô hỏi cái gì, câu trả lời của mình có được cho qua hay không. Một điều bất ngờ là tối hôm trước ngày đi bảo vệ luận án, mẹ của Tường lại khăn gói lên Sài Gòn và chỉ đứng ở ngoài để cho con yên tâm để bảo vệ luận án đại học. Điều đó khiến Tường rất cảm động và Tường thấy mình thật may mắn vì luôn có mẹ ở bên”